Hắn bị lạc đường. Chẳng có ǵ tử tế để ăn, chẳng có ǵ tử tế để uống, chẳng có chỗ tử tế để ngủ. Lang thang măi trong rừng, cuối cùng hắn ṃ được một ngôi nhà. Nghe hắn tŕnh bày hoàn cảnh xong, chủ nhà nói "Bây giờ muộn rồi. Lăo sẽ cho anh ăn, ngủ và sáng mai sẽ chỉ đường cho anh về thành phố. Nhưng anh không được tán tỉnh cháu gái lăo, nếu không ba điều khó chịu..."
"Không xảy ra chuyện đó đâu, " hắn ngắt lời. "Cháu đói và mệt lắm. Chỉ xin cụ ít bánh, hớp nước, sớm mai đi ngay. "
Hắn ăn uống rất ngon miệng. Tắm rửa sạch sẽ và lên giường đi ngủ. Đúng lúc chui vào chăn, hắn nh́n ra ngoài hiên và thấy một cô gái đang ngồi sửa lại mái tóc. ánh trăng huyền ảo chiếu xuống đủ để hắn nhận ra thân h́nh trẻ trung thấp thoáng sau tà áo mỏng. Hắn chợt hiểu rằng bốn tháng qua hắn không chỉ thiếu thốn đồ ăn, mà cũng rất thiếu thốn t́nh cảm. C̣n ba cái điều ǵ ǵ đó th́ sao? Hắn tặc lỡi một cái, mở cửa và đi về phía thiếu nữ.
Hắn tỉnh ngủ và thấy một ḥn đá nặng đè trên ngực, trên có ghi ḍng chữ "1. Đá nặng 50kg trên ngực". Điều khó chịu thứ nhất đây. Hắn khệ nệ quăng ḥn đá ra ngoài cửa sổ. Bỗng hắn nh́n thấy bên dưới có ghi "2. Đá buộc vào ḥn bi bên phải" và hắn thấy một sợi dây chắc chắn một đầu nối ḥn đá và một đầu chui vào quần hắn. Hoảng quá hắn nhẩy đại theo. Trong khi bay qua cửa số, hắn đọc được ḍng chữ trên cánh cửa "3. Ḥn bi bên trái buộc vào chân giường"
