Vượt gần 50 km đường chúng tôi đến nơi đây trong một ngày nắng hạ. Khu điều dưỡng phong nằm trên một quả đồi nhỏ xa khu dân cư của làng Thanh Trí, xă Minh Phú, Sóc Sơn Hà Nội.
Quang cảnh thật thanh b́nh và tĩnh lặng, nếu không có tấm biển hay sự chỉ dẫn của người dân từ trước th́ những ai mới đặt chân đến nơi đây có lẽ khó đoán biết được đây là khu điều dưỡng dành cho các bệnh nhân phong. Nơi những con người không được sự ưu ái của số phận họ phải mang trong ḿnh căn bệnh phong quái ác. Căn bệnh từ lâu vẫn chưa nhận được sự chia sẻ và cảm thông của toàn xă hội.
Tiếp chúng tôi là chị Mai người nữ hộ lư duy nhất của khu điều dưỡng. Chị cũng là con em bệnh nhân sinh ra và gắn bó với nơi này như một định mệnh. Chị dẫn chúng tôi đi thăm 18 pḥng bệnh nhân gồm các cụ già trên 60 tuổi. 37 người bệnh là 37 số phận éo le khác nhau, ai cũng mang di chứng nặng nề của phong, trong đó có 4 người bệnh nặng. Một ḿnh chị phải chăm sóc hoàn toàn.

Cuộc sống khó khăn là vậy nhưng các cụ vẫn tỏ ra quan, không oán trách cuộc đời có chăng nỗi buồn đă thấm ngược vào trong. Họ đă bằng ḷng với số phận, và tự đi t́m cho ḿnh những niềm vui nho nhỏ để quên đi nỗi mặc cảm, nỗi nhớ quê hương bản quán da diết.
Bên cạnh đó, khu điều dưỡng c̣n có hơn 20 em nhỏ là con cháu của các bệnh nhân trong trại. Các em đều được đến truờng, song phải chịu rất nhiều thiệt tḥi so với bạn bè khác...
Mơ ước cháy bỏng của tất cả những con người nơi đây là được hoà nhập cộng đồng, được xă hội giang tay đón nhận. Các em được yêu thương chăm sóc học hành đến nơi đến chốn.
Chia tay khu điều dưỡng khi cái nắng rực rỡ trong ngày sắp tắt. Chúng tôi không khỏi chạnh ḷng trước lời từ biệt của các bác: "Khi nào các cô chú quay lại xin tặng cho khu bốn bộ tam cúc nhé. Mấy pḥng mới có một bộ giờ nát quá rồi. Chúng tôi chơi để gửi nỗi cơ đơn vào đó..."
Chắc chắn chúng cháu sẽ trở lại!